Lão Hạc là một nhân vật nổi bật trên văn đàn trong truyện ngắn cùng tên của Nam Cao. Đề bài nêu suy nghĩ về nhân vật Lão Hạc nhằm nói đến những người nông dân điển hình trong xã hội cũ. Họ sống cơ cực, khốn khổ nhưng luôn giữ cho bản thân được trong sạch, cho đến chết.
Văn mẫu nêu suy nghĩ về nhân vật Lão Hạc
Nam Cao đã thành công trong việc khắc họa tình cảnh đáng thương đến cùng cực của ông lão. Tuổi già neo đơn. Thật ra, nhân vật ấy vẫn còn một gia đình. Lão vẫn có vợ như bao người đàn ông khác đấy chứ. Nhưng vợ lão đã mất, con trai cũng phẫn uất vì gia cảnh mà đi làm đồn điền cao su.
Trơ trọi một mình, lão chỉ có cậu Vàng bầu bạn như một đứa con, đứa cháu trong nhà. Lão ăn gì, nó ăn nấy, thông minh tựa như đứa trẻ lên hai.
Cuộc sống người nông dân trong xã hội cũ như cánh diều trước gió. Mất mùa, đói kém, lão lại lâm bệnh nặng. Vì không muốn dùng đến tiền để dành cho đứa con xa nhà, lão Hạc bán đi cậu Vàng.
Đọc thêm đoạn văn cảm nhận chị Dậu lấy nhiều nước mắt nhất.
Một tấm lòng nhân hậu
Từ ngày bán đi con chó mà mình yêu thương nhất, người nông dân nghèo ấy như mất tất cả. Có lẽ, thứ còn đọng lại chính là tình yêu vô bờ, một nỗi lòng khắc khoải và ăn năn.
Lão cứ nhớ mãi đôi mắt “ầng ậc nước”, cứ nhìn lão như là oán trách lẫn van lơn. Thì ra, lão đã chính tay giết chết đứa trẻ của mình. Con người có thể nghèo về vật chất, nhưng nghèo về tình nghĩa quả là đáng trách. Lão nghĩ vậy!
Phút giây kết liễu đời mình, ông lão lựa chọn ăn bả chó – như cái cách mà Vàng ra đi. Người nông dân hiện lên trang văn của Nam Cao thật đau xót. Giá như con người ấy xấu xa hẳn, đáng ghét hẳn thì đâu dằn vặt người ta đến thế.
Lão Hạc khi chết đi vẫn giữ trọn tấm lòng yêu con, lòng tự trọng và sự ăn năn.
Cảm ơn các em đã theo dõi bài viết!
Hoài Thương ST