Cô giáo vùng cao ôm trong mình biết bao nỗi niềm. Chỉ có thể là người trong cuộc mới có thể thấu hiểu được những cống hiến, tình yêu lớn lao của họ với nghề.
Thông báo: Giáo án, tài liệu miễn phí, và các giải đáp sự cố khi dạy online có tại Nhóm giáo viên 4.0 mọi người tham gia để tải tài liệu, giáo án, và kinh nghiệm giáo dục nhé!
Mượn những dòng thơ “nói hộ”
Nhạc sĩ Trần Long Ẩn đã có câu hát xao xuyến biết bao thế hệ trẻ: “Ai cũng chọn việc nhẹ nhàng, gian khổ sẽ dành phần ai”. Chắc có lẽ hiểu được tâm tư này cùng với lí tưởng cao cả của cuộc đời. Nhiều thầy cô giáo trẻ ra đường xung phong lên vùng núi Tây Bắc, Tây Nguyên… dạy học.
“Cõng chữ lên non” không hề dễ, vì ở nơi ấy mọi thứ đều thiếu thốn, khó khăn. Tất cả từ cơ sở vật chất dạy học, đường sá đi lại, nơi ở, thời tiết… Những vất vả ấy nếu nói ra bằng chữ cũng không thể diễn tả hết được.
Năm nào cũng vậy, cứ đến ngày 20/11, các báo đài, mạng xã hội lại truyền cho nhau những hình ảnh, tấm gương học sinh, thầy cô giáo vùng cao cảm động, ý nghĩa.
Qua đó chúng ta càng thấm hơn nghĩa cử cao đẹp, lý tưởng sống của họ. Sống là cứ thế cho đi mà không bao giờ nghĩ mình sẽ nhận lại được gì.
——–
“Trời lạnh rồi, miền núi lại có mưa
Mà áo Em mồ hôi ướt đẫm
Đường thì trơn mà vực sâu thăm thẳm
Trường thì xa mà thân gái… nhọc nhằn.
Em vẫn vượt qua dù rất khó khăn
Cõng con chữ lên vùng cao, bản vắng
Mặc cái lạnh tuyết rơi phủ trắng
Vì đàn con đang ngóng đợi Em về
Động cơ nào làm Em say mê
Đến với vùng cao với đàn trò nhỏ
Mùa đông về chỉ có mưa và gió
Lạnh run người bên bếp lửa mong manh…
Thân gái dặm trường giữa chốn rừng xanh
Em cặm cụi uốn từng nét chữ
Bữa ăn vội giữa mùa thi cử
Và cái nhọc nhằn khi lội suối mùa mưa…
Vì sao cô giáo bám lớp bám trường ở vùng nghèo khó?
Ở vùng cao gian khổ, mặc dù chật vật đủ đường nhưng có một điều khiến các cô luôn lay động trái tim. Đó chính là tình yêu thương lớn lao với con trẻ. Đó là những ánh mắt thơ ngây, đau đáu khát khao được học con chữ. Đó là niềm mong ước, giúp các em lớn lên “làm người”, thoát khỏi đói rách. Bởi, ai cũng có những ước mơ, hoài bão. Đừng vì nghĩ các em ở vùng sâu vùng xa mà gạt đi cơ hội được phát triển bản thân.
“Động cơ nào làm em say sưa?” Câu hỏi ấy như khứa vào lòng của hàng trăm, hàng ngàn người đọc. Câu hỏi tưởng khó trả lời nhưng thực ra lại vô cùng đơn giản với các cô giáo vùng cao. Thực ra chẳng có một động cơ nào cả mà là “tất cả vì đàn em nhỏ”, là vì những nụ cười trẻ thơ.
———–
“Động cơ nào làm Em say sưa
Bám lớp bám Trường giữa vùng cao gian khó
Tất cả vì những đàn em nhỏ
Đang khát khao học chữ để làm người…
Vất vả quanh năm nhưng Em vẫn cười
Khi nhìn thấy niềm vui trước mặt
Bầy trẻ nhỏ với nụ cười trong mắt
Và câu chào mỗi buổi sáng gặp nhau
Vất vả thôi, chứ không buồn đâu
Bởi cô giáo vùng cao là thế
Nếu ai cũng chọn tìm việc dễ
Thì khó khăn gian khổ ai làm…?
Nhọc nhằn ban đầu, làm mãi cũng thấy ham
Thấy yêu mến vùng cao nghèo khó
Thấy không thể xa đàn trò nhỏ
Đã bao ngày gắn bó với đời Em…”
——-
Đất nước ngày càng phát triển, xã hội luôn xoay mình chuyển đổi đi lên. Hy vọng rằng, nhà nước sẽ đầu tư xây dựng nhiều trường học khang trang, tiện nghi ở khu vực miền núi. Đặc biệt, quan tâm hơn nữa đến đời sống, tinh thần của các thầy cô giáo vùng cao.
Đừng chỉ dừng lại ở lời nói mà hãy hành động, thực hiện ngay! Như vậy, xã hội mới văn minh tiến bộ đồng đều. Dân trí, đạo đức mới hoàn thiện, không đi xuống.
Bài thơ của một giáo viên vùng cao chia sẻ lên trang cá nhân ngày 19.11.2019
”Trời lạnh rồi, miền núi lại có mưa
Mà áo Em mồ hôi ướt đẫm
Đường thì trơn mà vực sâu thăm thẳm
Trường thì xa mà thân gái… nhọc nhằn.
Em vẫn vượt qua dù rất khó khăn
Cõng con chữ lên vùng cao,bản vắng
Mặc cái lạnh tuyết rơi phủ trắng
Vì đàn con đang ngóng đợi Em về
Động cơ nào làm Em say mê
Đến với vùng cao với đàn trò nhỏ
Mùa đông về chỉ có mưa và gió
Lạnh run người bên bếp lửa mong manh…
Thân gái dặm trường giữa chốn rừng xanh
Em cặm cụi uốn từng nét chữ
Bữa ăn vội giữa mùa thi cử
Và cái nhọc nhằn khi lội suối mùa mưa…
Động cơ nào làm Em say sưa
Bám lớp bám Trường giữa vùng cao gian khó
Tất cả vì những đàn em nhỏ
Đang khát khao học chữ để làm người…
Vất vả quanh năm nhưng Em vẫn cười
Khi nhìn thấy niềm vui trước mặt
Bầy trẻ nhỏ với nụ cười trong mắt
Và câu chào mỗi buổi sáng gặp nhau…
Vất vả thôi,chứ không buồn đâu
Bởi cô giáo vùng cao là thế
Nếu ai cũng chọn tìm việc dễ
Thì khó khăn gian khổ ai làm…?
Nhọc nhằn ban đầu,làm mãi cũng thấy ham
Thấy yêu mến vùng cao nghèo khó
Thấy không thể xa đàn trò nhỏ
Đã bao ngày gắn bó với đời Em…”
19/11/19.TV
Khách
dyt kyutd