Tôi 24 tuổi, vừa kết thúc năm công tác đầu tiên sau khi tốt nghiệp mái trường ĐH Sư Phạm. Tròn 5 năm không còn được nghỉ hè, cũng chừng ấy năm chẳng hề thấy lại sắc đỏ huy hoàng khi hoa phượng nở. Trường đại học của tôi không trồng hoa phượng. Mùa hè thời sinh viên của tôi là những hôm đi gia sư về muộn, thoáng hương hoa tử đằng dịu dàng vương vấn trong làn gió đêm.
Thế nhưng chiều nay, trên con đường về nhà sau buổi bế giảng đẫm ướt những giọt mưa đầu mùa, nghẹt thở trong khói bụi và kẹt xe triền miên. Ánh mắt tôi đột nhiên bị hút vào một ánh đỏ rực thấp thoáng giữa tàng cây xanh um.
Một cây hoa phượng nhỏ bé đứng lẻ loi bên đường.
Giữa sắc trời chiều tối mờ nặng trĩu, bông hoa đơn độc lặng lẽ ánh lên như một đốm lửa vui mắt và ấm áp, nhắc cho tôi nhớ mùa hè đã chạm ngõ thành phố này.
12 mùa hè học sinh của tôi bắt đầu bằng màu hoa phượng nở. Không giống như hoa hồng, loài hoa này không nở từng bông riêng rẽ. Chúng nở thành chùm, thành tán, thành vòm đỏ rực đan trên đầu lũ học sinh. Giống như lứa tuổi vô tư, hồn nhiên tụm năm tụm ba chơi đùa chẳng lo nghĩ gì. Chẳng quyến rũ bằng hương thơm dịu ngọt như ngọc lan, thanh thoát như hoa hồng, hoa phượng cháy một sắc màu bùng nổ đập thẳng vào thị giác. Cái sắc đỏ lắm khi làm tôi choáng váng. Thời gian trôi sao mà nhanh, thoắt một cái đã hết một năm học.
Ký ức tuổi học sinh …
Mùa hè năm lớp 12 của tôi chìm ngập trong sắc phượng. Khi thầy hiệu trưởng kết thúc bài diễn văn dài bằng lời chúc đậu đại học, cả lũ học trò ùa vào ôm chặt lấy nhau. Hàng trăm tà áo trắng, bút mực xanh ký quẹt lem nhem, đứa nào cũng khóc òa nức nở. Ngước mắt lên, hàng nghìn bông hoa phượng nở đỏ như một kết thúc huy hoàng. Trường cấp 3 của tôi còn truyền lại một giai thoại rằng. ”Hễ năm nào những cây phượng trong sân trường đồng loạt nở. Năm ấy sẽ có càng nhiều học sinh chạm tay vào cánh cổng đại học mình mơ ước…”
Suốt những tháng sau đó, tôi đã miệt mài giải biết bao nhiêu bộ đề thi dưới bóng phượng. Từng cánh hoa rơi xuống là từng trang sách tôi lật qua, nghiền ngẫm, ghi nhớ để chuẩn bị cho bước nhảy quan trọng đầu đời. Lắm lúc ngồi tựa vào lan can, nhìn xuống sân trường vắng mênh mông ngập xác phượng, lòng bồi hồi một nỗi buồn khe khẽ: mình đang dần xa tuổi học trò!
Giờ phút chia tay
Và rồi, khi cánh hoa phượng cuối cùng rơi xuống, tôi cũng kéo vali rời xa thành phố quê hương để bước tiếp chặng đường đại học. Màu hoa phượng nở đỏ rơi trời năm ấy lùi dần theo từng vòng quay của con tàu. Nó mãi mãi nằm im lặng trong trí óc tôi.
Tôi những tưởng bao bộn bề của cuộc sống đã dìm tắt màu hoa ấy. Đâu ngờ hôm nay, chỉ một ánh đỏ nhỏ bé cũng đủ thổi bùng lên ngọn lửa rực rỡ đầy nhiệt huyết của năm nào. Những năm tháng tràn đầy sức trẻ và mộng mơ dưới bóng phượng già. Đó là khoảng thời gian đẹp và trong trèo nhất, sẽ mãi sống trong tôi cùng màu hoa phượng nở. Để mỗi cơn mưa đầu mùa lại chạm khẽ vào trái tim một vùng nhớ rất êm đềm.
Bộ sưu tập ảnh hoa phượng đỏ
Tác giả: Hoài Thương