Văn tả người – Bài văn tả người lớp 6 đạt điểm 9, 10

Bài văn mẫu 1

Tuổi thơ của em rất đẹp và đáng nhớ. Đó là khoảng thời gian mà em cảm thấy rất vui vẻ và hạnh phúc. Đôi khi có những khoảng lặng cùng với ông nội của em.
Ông em năm nay đã gần 80 tuổi rồi. Tuổi đã cao như vậy nhưng ông vẫn hằng ngày chăm sóc vườn cây phía trước nhà. Vườn cây ấy lớn lên, khỏe mạnh từng ngày chính là do một tay ông em chăm sóc. Bàn tay gầy và dài của ông lộ ra những vết chai sạn theo tháng năm khéo léo cầm chiếc kéo để tỉa từng chiếc lá. Trông ông lúc ấy rất tận tâm và điêu luyện.
Ông em cao khoảng 1 mét 72. Khi em học lớp 1 em mới cao đến ngang rốn của ông thôi. Khuôn mặt của ông thì gầy và dài. Má ông hóp lại chứ không được bầu bĩnh như má của em. Trên má phải của ông có một vết sẹo dài chừng 2 đốt ngón tay. Ông kể lại rằng, ngày xưa khi ông tham gia kháng chiến chống giặc ngoại xâm ông đã bị thương và để lại vết sẹo ấy. Ông không nghĩ đó là vết sẹo gây xấu cho khuôn mặt mình. Ông nghĩ đó là một chiến tích mà ông đã đạt được cho chính mình và cho dân tộc.
Mái tóc của ông đã bạc trắng rất nhiều rồi. Chỉ có một vài sợi là chưa bị nhuộm theo thời gian nên vẫn còn màu đen thôi. Thỉnh thoảng ông đội chiếc mũ nồi màu đen ra ngoài. Khi ấy trông ông trẻ hơn nhiều. Đôi mắt của ông không còn sáng rõ như thời ông còn trẻ nữa. Mỗi khi đọc báo, em thấy ông hay đeo cặp kính để nhìn rõ hơn.
Mũi của ông em cao lắm. Trông thẳng tắp giống như bản lĩnh của ông em khi ra chiến trường vậy. Môi của ông không còn hồng hào nữa mà đã chuyển sang màu tràm. Làn da của ông ngăm đen, có những đốm đồi mồi. Da của ông nheo lại cho thấy vết hằn của thời gian.
Ông là một người vô cùng giản dị. Ông hay mặc những chiếc áo tối màu và khoác trên mình chiếc áo kaki màu nâu sạm.
Kí ức của em còn nguyên vẹn những câu chuyện mà ông kể. Ông đã kể về quá trình mình tham gia kháng chiến. Ông được chung sống với các đồng chí của mình. Tội ác của thực dân, đế quốc; những cuộc hành quân vất vả nhưng đầy niềm vui của ông. Ông còn kể rằng chiến tranh tàn khốc đã cướp đi sinh mạng của những người đồng đội, những người từng kề vai sát cánh với ông. Họ đã hi sinh vì độc lập, tự do của dân tộc. Nói đến đấy, những giọt nước mắt của ông lăn dài trên gò má. Em thương ông lắm.
Còn rất nhiều những kỉ niệm, những câu chuyện giữa em và ông. Và sau này khi lớn lên em sẽ không bao giờ quên những kí ức đẹp đẽ đó.

Thông báo:  Giáo án, tài liệu miễn phí, và các giải đáp sự cố khi dạy online có tại Nhóm giáo viên 4.0 mọi người tham gia để tải tài liệu, giáo án, và kinh nghiệm giáo dục nhé!

 

Bài văn mẫu 2

Có câu hát “Bố, bố là tất cả. Bố ơi, bố ơi, bố là tất cả”. Thật vậy, đối với em bố là niềm tin, là chân lý và là động lực của em mỗi khi gặp khó khăn.
Bố em năm nay 46 tuổi. Nhìn bố trẻ hơn so với tuổi. Bố để kiểu tóc chân phương. Mái tóc vẫn còn đen bóng. Đôi lông mày của bố thì đen và rậm. Trông nhưng được ai đó vẽ nên để tô điểm cho khuôn mặt.
Khuôn mặt của bố thì vuông chữ điền. Mắt bố đen láy và long lanh. Khi nhìn vào đôi mắt ấy em thấy được rất nhiều những suy tư về cuộc sống. Bố nghĩ về tương lai của chúng em, về việc chăm sóc, dạy dỗ các con nên người.
Chiếc mũi bố thì cao nhô lên hẳn so với mặt. Chắc vì bố không mấy khi hút thuốc lá nên môi bố không bị thâm mà hồng hào đầy sức sống.
Làn da của bố ngăm đen và có những vết chai sạn nhuốm màu thời gian. Khi nhìn vào, em thấy thương bố lắm. Cả một đời bố đã vất vả làm lụng, kiếm tiền nuôi chúng em.
Bố em cao 1 mét 70 với thân hình cường tráng. Em còn nhớ lúc em còn nhỏ, em thường ngồi lên vai bố. Hai chân em lơ lửng trước ngực bố, hai tay bố nắm lấy hai tay em. Hình ảnh ấy khiến em không bao giờ quên được.
Trong mắt em, bố rất chăm chỉ làm việc. Ngày nào bố cũng tất bật với công việc. Bố đi làm từ 6h sáng đến 6h tối bố mới về. Bố vất vả như thế cũng chỉ vì muốn gia đình có cuộc sống đầy đủ hơn, các con được đi học như bao bạn cùng trang lứa.
Bố của em vụng về lắm. Em vẫn nhớ có một lần em bị ốm. Lúc đó, em sốt cao lắm. Mẹ nấu cháo và chườm trán cho em. Bố cứ đi đi lại lại, khuôn mặt bố rất lo lắng. Dù bố không tận tay nấu cháo cho em ăn nhưng em biết bố lo lắng cho em đến nhường nào.
Với em, bố còn giống như một người thầy giáo. Bố luôn dạy em phải lễ phép với ông bà, cha mẹ và những người xung quanh. Khi bố dẫn em đến khu vui chơi, bố dạy em rằng: “Con phải biết nhường đồ chơi với bạn vì bạn cũng muốn chơi giống như con vậy”. Em thích nhất là khi được ra vườn cùng bố, được ngắm nhìn bố tỉa cây. Hơn nữa, bố còn kể những câu chuyện hay cho em nghe về việc bố mẹ em quen nhau làm sao, khi em được sinh ra mọi người hạnh phúc như thế nào.
Vì vậy, bố là người mà em tâm sự nhiều nhất khi em buồn. Em tự hứa với bản thân sẽ cô gắng học tập thật tốt để xứng đáng với những gì bố đã dành cho em.

Có thể bạn quan tâm:  Tóm tắt truyện "Thạch Sanh" - Bài văn mẫu hay nhất

 

Để lại Lời nhắn