Tả người – Dàn ý và bài văn tả người lớp 6 hay nhất

Dàn ý

Mở bài

– Giới thiệu người mà mình muốn tả.
– Tình cảm, cảm xúc của mình với người đó.

Thông báo:  Giáo án, tài liệu miễn phí, và các giải đáp sự cố khi dạy online có tại Nhóm giáo viên 4.0 mọi người tham gia để tải tài liệu, giáo án, và kinh nghiệm giáo dục nhé!

 

Thân bài

– Miêu tả ngoại hình:
+ Hình dáng gầy, mảnh khảnh; hay mập mạp.
+ Mái tóc màu gì? Dài hay ngắn?
+ Khuôn mặt trái xoan hay khuôn mặt thon gọn hay bầu bĩnh?
+ Miêu tả trên khuôn mặt: làn da (màu sắc, mịn màng, căng hay nhăn nheo), đôi mắt (nâu, đen,… trông như thế nào?), mũi, miệng, răng,…
+ Dáng đi thẳng hay khom khom.
– Trang phục mà người đó mặc như thế nào? (đẹp, tao nhã hay giản dị)
– Cách ứng xử với mọi người xung quanh.
– Bản thân cảm thấy người đó như thế nào? Mọi người xung quanh cư xử với người đó như thế nào?

Kết bài

– Tóm lại, người mà mình miêu tả như thế nào?
– Cảm xúc của mình dành cho người đó hiện tại và cả tương lai.

Bài văn mẫu 1

Trong gia đình em có ông, bà, bố, mẹ, anh và chị. Ai em cũng rất trân trọng và yêu quý. Nhưng người để lại cho em nhiều kỉ niệm và những ấn tượng đẹp nhất đó chính là bà nội của em.
Bà nội của em đã ngoài 70 tuổi. Dáng người của bà nhỏ nhắn, gầy gầy. Bà đã phải làm lụng vất vả cả cuộc đời nên lưng của bà bị gù và cong cong. Vì vậy mỗi khi bà đi bà đều khom khom cái lưng. Khi ấy trông bà giống như những bác rùa hiền lành. Mỗi khi đi bà phải dùng cây gậy đi trước, hai chân bà đi sau. Nhờ có cây gậy đó mà bước đi của bà trở nên vững vàng và an toàn hơn.
Khuôn mặt bà thì nhỏ và gầy lộ ra những góc cạnh trên khuôn mặt. Làn da đã xuất hiện rất nhiều những đốm đồi mồi. Điều ấy cho thấy dấu hiệu của tuổi già. Đôi mắt của bà thì điểm những vết chân chim. Tuy bà đã già nhưng mắt bà vẫn còn sáng lắm. Mỗi khi quần áo của em bị rách hay tuột chỉ bà đều khâu lại cho em. Bà nhờ em xỏ chỉ vào cây kim để bà khâu. Đôi tay gầy gầy xương xương của bà thật khéo léo, uyển chuyển. Từng đường kim mũi chỉ trông thật đẹp, thẳng hàng.
Môi của bà không còn được đỏ hồng như em mà môi của bà nhợt nhạt hơn. Có lẽ đó là những yếu tố của tuổi già. Răng của bà giống như nhuộm đen. Bà thường hay ăn trầu. Khi em ngồi trong lòng bà, mùi trầu bà nhai tỏa ra khắp không gian. Đó là một mùi vị thân thuộc mà sau này em không bao giờ quên.
Mái tóc của bà không còn đen như tóc mẹ em. Tóc bà bạc trắng như câu hát: “Bà ơi bà, cháu yêu bà lắm, tóc bà trắng màu trắng như mây”. Câu hát đó làm cho em càng yêu bà hơn. Em nhớ thuở em còn nhỏ xíu, đã có lần em hỏi bà: “Tại sao trên đầu bà nhiều tóc trắng thế ạ?”. Bà đã xoa đầu em và cười: “Mỗi lần con hư là bà lại có một chiếc tóc trắng đấy”. Vậy nên em luôn tự hứa sẽ luôn ngoan ngoãn, lễ phép và học thật tốt. Và bà sẽ không còn phải suy nghĩ nhiều dẫn đến tóc bạc nữa.
Bà ăn mặc rất giản dị. Bà em hay mặc chiếc áo bà ba màu nâu. Hình ảnh ấy thật gần gũi, quen thuộc. Đối với em, bà là một người rất tuyệt vời. Bà dạy em cách chào hỏi mọi người. Bà còn dạy em phải yêu thương, quan tâm đến những người xung quanh. Chia sẻ, giúp đỡ mọi người khi họ gặp khó khăn trong cuộc sống. Bà luôn là một tấm gương đẹp để em học tập và noi theo.
Khi em mắc lỗi bà đều nhẹ nhàng khuyên bảo. Em nhớ có lần em mải chơi không làm bài tập. Bà nở nụ cười hiền hậu. Với ánh mắt trìu mến, bà xoa đầu em và nói: “Nếu học hành chăm chỉ sau này con sẽ trở thành một người tốt. Khi đó con sẽ giúp ích cho xã hội, cho đất nước”.
Không chỉ có em và gia đình em mà hàng xóm xung quanh ai cũng yêu quý bà. Mỗi khi ai có chuyện gì buồn bà đều sang hỏi thăm, chia sẻ. Mọi người thường sang nhà em chơi, nói chuyện với bà. Thỉnh thoảng còn mang quà sang biếu bà.
Mẹ em còn kể lại cho em biết là ngày xưa bà đã tham gia kháng chiến khi bà còn trẻ. Bà đã là một cô thanh niên xung phong hi sinh một thời thanh xuân vì độc lập tự do của dân tộc.
Đối với em, bà là một người vô cùng giản dị, hiền hậu. Bà luôn dạy cho em những điều hay, lẽ phải. Em rất yêu quý bà. Em tự hứa sẽ cố gắng học tập chăm chỉ để xứng đáng với những điều bà đã dạy.

Có thể bạn quan tâm:  Tả lại khu vườn buổi sáng đẹp trời từ bài văn “Lao xao” của Duy Khán

Bài văn mẫu 2

Người mang đến cho em một cuộc sống, người đã sinh ra em. Không ai khác đó chính là mẹ em. Em rất yêu mẹ không chỉ vì mẹ sinh ra em mà còn vì mẹ mang đến cho em ngọn lửa của tình yêu thương vô hạn.
Mẹ em rất đẹp. Trông mẹ trẻ lắm nhưng thật ra mẹ đã 42 tuổi rồi. Mái tóc mẹ đen láy thỉnh thoảng có vài sợi tóc bị bạc. Nhìn từ xa như những ngôi sao băng hiện lên trên bầu trời đêm. Như bao người phụ nữ Việt Nam, mẹ em cũng có khuôn mặt hình trái xoan. Làn da của mẹ hơi ngăm đen. Vì mẹ phải làm lụng vất vả để nuôi dạy chúng em nên người.
Đôi mắt bồ câu của mẹ mới đẹp làm sao. Đôi mắt long lanh ấy của mẹ như biết cười vậy. Lúc nào mẹ cũng nhìn em với cái nhìn trìu mến, yêu thương. Chiếc mũi của mẹ thuôn dài và cao hình dọc dừa. Môi của mẹ thì hồng hào trông thật đẹp. Mỗi khi mẹ cười lại lan tỏa đến em sự ấm áp, thân thuộc. Mẹ em có hàm răng đều và trắng tinh.
Đối với em, mẹ giống như cô giáo. Mỗi khi có bài tập nào mà em không hiểu, em đều hỏi mẹ. Mẹ giảng cho em rất dễ hiểu. Mẹ không chỉ giúp em về kiến thức khoa học mà mẹ còn dạy em những điều hay, lẽ phải. Mẹ dạy em khi gặp người lớn phải chào. Khi em làm sai phải biết nhận lỗi. Mẹ còn dạy em biết tha thứ, mẹ nói: “Không bao giờ là quá muộn khi ai đó biết nhận lỗi”.
Hơn nữa, mẹ còn dạy em: “Khi con gặp khó khăn, thất bại trong cuộc sống thì đừng vội nản lòng vì cuộc sống còn nhiều những điều tốt đẹp hơn. Cuộc đời không phải là một đoạn đường thẳng tắp đến đích mà luôn có những thử thách”. Những điều mẹ dạy em luôn ghi nhớ.
Mẹ là một người phụ nữ rất tuyệt vời. Ngày nào cũng vậy, mẹ dậy từ sớm. Mẹ chuẩn bị từng bộ quần áo cho chúng em đi học. Sau đó, mẹ đi chợ mua đồ nấu cơm cho bố con em ăn. Mẹ em nấu ăn ngon lắm. Đôi bàn tay gầy gầy xương xương của mẹ khéo léo làm từng món ăn. Khi nấu, mồ hôi mẹ lấm tấm trên trán, em thương mẹ lắm. Mẹ đã tần tảo một nắng hai sương vì các con, vì gia đình.
Mỗi khi, em hay em trai em bị ốm mẹ lo lắng lắm. Dù mẹ cố gắng mỉm cười nhưng em biết trong lòng mẹ buồn lắm. Em nhớ có lần em trai em bị ốm, sốt cao. Mẹ ân cần lấy nước mát chườm trán. Mẹ đạp trên chiếc xe đạp đi hơn 1 cây số để mua thuốc. Mẹ còn nấu cháo cho nó. Mẹ vẫn luôn mỉm cười nhưng đôi mắt của mẹ không giấu được sự lo lắng. Mẹ là vậy đấy, lúc nào cũng quan tâm đến từng miếng ăn, giấc ngủ cho chúng em. Thế nhưng lúc em hư mẹ vẫn nghiêm khắc dạy dỗ. Nhưng em không giận mẹ. Vì em biết mẹ chỉ muốn tốt cho chúng em, mẹ muốn chúng em nên người.
Mọi người xung quanh em ai cũng yêu mến mẹ. Mỗi khi có ai bị ốm, mẹ em đều sang thăm, trò chuyện với họ.
Mẹ luôn luôn là môt tấm gương mẫu mực cho em học tập và noi theo. Em sẽ cố gắng học thật tốt để không phụ lòng mẹ và để cho mẹ được vui.

Có thể bạn quan tâm:  Kể lại truyện Tấm Cám bằng lời văn của em (5 mẫu)

 

Để lại Lời nhắn