Bài văn mẫu 1
Từ khi em được sinh ra trong cuộc đời cho đến khi em lớn lên. Ngoài gia đình ra thì mái trường là nơi chất chứa biết bao những kỉ niệm vui, buồn, giận hờn. Dù sau này em có đi xa học ở những môi trường mới với những bạn bè mới nhưng hình ảnh ngôi trường vẫn luôn đọng lại trong tâm trí em.
Thông báo: Giáo án, tài liệu miễn phí, và các giải đáp sự cố khi dạy online có tại Nhóm giáo viên 4.0 mọi người tham gia để tải tài liệu, giáo án, và kinh nghiệm giáo dục nhé!
Ngôi trường cấp một của em với hai dãy nhà cao tầng được sơn màu vàng rực rỡ, khang trang. Trong đó có những lớp học sạch sẽ và đầy sức sống. Ngoài sân là những cây bàng, cây phượng căng tràn nhựa sống. Mái trường ghi dấu biết bao kỉ niệm mà suốt cuộc đời chúng em sẽ không quên được.
Em còn nhớ những hình ảnh thân thuộc như bảng đen, phấn trắng, những góc học tập, góc thư giãn… Nhớ ngày nào những đứa học trò chúng em đuổi nhau chạy từ lớp này sang lớp kia chỉ vì đòi một cái kẹo hay một gói bánh. Những đứa học trò tinh nghịch chọc bạn trong giờ học. Nhớ cô giáo mỉm cười khi chúng em mắc sai lầm. Nhớ những bài giảng hay mang lại cho em những kiến thức bổ ích. Cô còn dạy chúng em cách làm người tốt, sống phải biết yêu thương mọi người.
Trong giờ ra chơi, dưới gốc cây to đang vươn những bàn tay rộng tạo bóng mát là một nhóm bạn đang ngồi chơi chuyền. Nhóm khác thì đọc truyện tranh, một tốp khác thì trò chuyện vui vẻ. Cách đó không xa là những bạn con trai chơi bi, chơi đá cầu, đánh cầu lông. Một hình ảnh nữa mà em vẫn còn nhớ đó chính là những bác lao công hằng ngày chăm chỉ quét sân, dọn dẹp cho trường thêm đẹp, cho chúng em có không gian trong lành để học tập, vui chơi. Nhớ nụ cười thân thiện của bác bảo vệ mỗi sáng chúng em đến trường.
Những hình ảnh ấy, con người ấy đã vẽ nên một bức tranh nhiều màu sắc về ngôi trường với một vẻ đẹp bền lâu, khó có thể phai nhòa trong trái tim mỗi con người đã gắn bó với mái trường một khoảng thời gian không quá dài nhưng cũng không phải ngắn. Cây phượng nơi sân trường đã chứng kiến mọi vui buồn của tuổi học trò. Tiếng trống trường mỗi giờ tan học, giờ ra chơi dường như rộn rã hơn với mỗi người học trò.
Mái trường thân yêu này đối với em như là một gia đình thứ hai. Ở đây lưu giữ những kỉ niệm gắn bó của em với thầy cô, bạn bè. Em đã từng vui, từng buồn, từng giận hờn, từng lo lắng khi mùa thi đang đến gần. Thế nhưng sau tất cả nó như một thước phim ghi lại quá trình chúng em được trưởng thành hơn từng ngày. Và vì thế mái trường thân yêu này đã đi vào tiềm thức của em khiến em sẽ lưu luyến mãi không thôi.
Bài văn mẫu 2
Trong mỗi chúng ta, tuổi thơ là một trong những quãng thời gian đầy thơ ngây nhưng rất đáng quý. Và đối với em tuổi thơ đẹp nhất là khi em được ở trong ngôi nhà rộng lớn với những tiếng cười nói của bạn bè, lời thầy cô giáo giảng bài. Ngôi nhà đó chính là mái trường thân yêu của em.
Trường của em rất khang trang, rộng rãi và đẹp. Nhớ ngày đầu đi học em còn bỡ ngỡ, ngại ngùng. Nhưng em lại may mắn gặp thầy cô được quan tâm, động viên, an ủi và gặp những người bạn thân thiện, dễ mến. Và rồi ngày tháng dần trôi qua, những cảm xúc bỡ ngỡ tan biến theo thời gian. Thay vào đó là những tiếng cười vang vọng khắp lớp học của những người học trò.
Đến trường, em được học biết bao điều hay, lẽ phải. Qua những bài Toán khiến em yêu hơn những con số. Những bài văn hay làm em yêu hơn mọi người xung quanh, em biết được tha thứ là gì, yêu thương là gì, quan tâm là gì. Qua những bài học đáng quý ấy em còn biết được rằng, cuộc đời không phải là một con đường thẳng tắp tới đích mà luôn có những thử thách, những chông gai và để vượt qua nó mỗi người cần có bản lĩnh, niềm tin vào bản thân. Em biết rằng sẽ không phải là quá muộn khi chúng ta biết sai và quay đầu lại. Môn lịch sử giúp em hiểu hơn về quá trình dựng nước và giữ nước của ông cha ta. Từ đó, em biết ơn những vị anh hùng đã ngã xuống cho tổ quốc được như ngày hôm nay.
Qua những bài học đạo đức em đã biết giúp đỡ những người gặp khó khăn. Đồng cảm, sẻ chia với những con người có số phận bất hạnh. Bài học mà thầy cô truyền tải đến chúng em tuy rất bình dị, đời thường nhưng vô cùng sâu sắc, thấm thía. Và nó ăn sâu vào tiềm thức của mỗi người học trò. Mái trường nơi chôn giấu những kỉ niệm một thời. Nơi ấy không chỉ cho em những kiến thức bổ ích mà còn thắp nên cho em những ước mơ, những hoài bão, có niềm tin vào cuộc sống, con người.
Nếu thời gian có trở lại thì em vẫn sẽ đặt chân vào ngôi trường ấy. Em sẽ trân trọng hơn những khoảnh khắc, những kỉ niệm với mái trường, bạn bè, thầy cô. Để sau này khi đã trưởng thành, nhìn lại mái trường em sẽ không có điều gì phải ân hận hay nuối tiếc. Em sẽ tự hào, dõng dạc khi nói rằng mình là học sinh của trường – “mái trường thân yêu của em”.
Theo: Đỗ Quý