Văn Thạch Lam nhẹ nhàng tựa như cốt cách của cuộc đời ông vậy. Đó là một đóa phong lan tỏa ra thứ mùi hương dịu dàng nhưng ám ảnh. Và hình ảnh đoàn tàu trong Hai đứa trẻ chính là ví dụ điển hình.
Hình ảnh đoàn tàu trong Hai đứa trẻ lướt qua nhanh nhưng đầy day dứt
Trước khi đoàn tàu kéo qua, phố huyện về đêm với bóng tối dày đặc như nuốt chửng con người. Đó là một cuộc sống điêu tàn, của những le lói vì mưu sinh chật vật. Cảnh chợ chiều hoang sơ, đã vãn nhưng ai nấy vẫn tất bật như chưa bao giờ được ngơi nghỉ. Và bất cứ ai trong xóm huyện nghèo nàn này, đều mong chờ “một cái gì tươi sáng hơn”.
Đoàn tàu với những hành khách là phương tiện di chuyển. Nhưng với những con người nơi đây, đó là tất cả niềm tin, là sự cứu rỗi cho linh hồn. Mong chờ của họ dường như dành hết cho cuối ngày – thời điểm của “ánh sáng” tìm đến. Vậy khi đoàn tàu đi qua, còn lại những gì trong tâm trí của họ?
Đọc thêm bài viết Phân tích Hai đứa trẻ.
Khoảng trống và sự túng quẫn
Khi đoàn tàu đã chính thức nói lời từ biệt, mọi thứ lại trở về như vốn có. Chẳng còn tia sáng rực rỡ, chẳng còn sự tấp nập của hơi người. Liên, An, Bác Siêu, chị Tý, bà cụ Thi điên,… và tất cả, lại tiếp tục với màn đêm. Dù vậy, nhưng Thạch Lam vẫn chừa cho họ chút tươi sáng về tương lai. Mọi thứ hắt hiu, nhưng niềm tin về một ngày đầy nắng vẫn còn đó. Lan tỏa trong lòng người.
Cảm ơn các em đã theo dõi bài viết! Chúc em học tốt!
Hoài Thương ST