Mẫu 1:
Tuổi thơ tôi là những ngày chạy tung tăng trên triền đê gió lộng, là buổi trưa hè trốn mẹ đi bắt bướm, hái hoa và là cả những buổi chiều tắm mát dưới dòng sông quê hương hiền hòa.
Thông báo: Giáo án, tài liệu miễn phí, và các giải đáp sự cố khi dạy online có tại Nhóm giáo viên 4.0 mọi người tham gia để tải tài liệu, giáo án, và kinh nghiệm giáo dục nhé!
Sông quê tôi đẹp lắm, tạo hóa đã ban cho nó sắc nước màu đỏ au vào mùa thu nhưng thật diệu kì, mùa hè nó lại đột ngột chuyển sang màu xanh ngọc dịu mát. Hai bên bờ, cảnh vật thật thơ mộng và hoang dã, tạo nên cái dư vị riêng của quê tôi: những bông lau “gật gù” trong gió như mới thức dậy, những ngọn cỏ xanh mơn mởn, lá còn đẫm sương đêm.
Tôi chẳng thể quên được cảnh dòng sông “buồn rầu” khi mùa cạn đến, tiếng nước chảy lặng như tờ, cây cỏ xung quanh lay lắt, héo úa bởi cái nắng gắt của mùa hạ, dường như nó đang “lo” cho người dân quê tôi không có nước tưới tiêu và sinh hoạt. Còn khi mùa lũ dâng, nó nhanh chóng khoác lên mình vẻ mặt “trầm tư” như một người đang chau mày suy nghĩ, nó tìm cách gồng mình ấm ôm lấy dòng nước để tránh việc nước tràn ra ngoài, người dân lại thiệt hại về tính mạng và tiền của. Tuy nó chỉ là dòng sông vô tri trên bản đồ địa lí, nhưng tôi luôn coi nó là một thực thể có linh hồn, cũng biết yêu ghét giận hờn như con người.
Mỗi lần nhắc đến dòng sông ấy, tôi lại thấy văng vẳng trong tâm trí tiếng nước chảy hiền hòa, tiếng hò đò mỗi sáng trên sông và cả tiếng cười giòn tan của trẻ thơ mỗi buổi chăn trâu về.
Mẫu 2:
Bạn đã từng nghe thấy dòng sông nào tỏa ra “mùi thơm” chưa? Đó chính là sông Hương quê tôi.
Bắt nguồn từ dãy Trường Sơn hùng vĩ, sông Hương mang một sức sống mãnh liệt và dẻo dai, đại diện cho bản chất của xứ Huế cổ kính. Ấp ôm lấy cả kinh thành Huế, sông Hương dịu dàng như những người con gái, âm thầm bồi đắp phù sa và cung cấp nước cho người dân sinh hoạt. Chẳng ai có thể quên được dòng sông hiền hòa ấy, nó trầm mặc và ưu tư chẳng khác nào những người dân nơi đây, tuy không bộc lộ nhiều nhưng lúc nào cũng chứa chan tình cảm.
Tuổi thơ tôi sẽ thật tẻ nhạt nếu thiếu đi sự tồn tại của sông Hương bởi tôi đã lớn lên bên cạnh dòng sông ấy, ngày ngày ngắm nhìn màu nước xanh trong, lắng nghe những câu hò Huế thấm đượm ân tình, và còn vô vàn những kỉ niệm nữa gắn chặt với lũ bạn cùng quê. Tôi yêu dòng sông ấy như yêu chính gia đình tôi, quên làm sao được những buổi trăng rằm, bóng trăng in hằn trên mặt nước, lấp lánh như quả cầu lửa trong đêm hay những buổi chiều tà, tiếng chuông văng vẳng khắp mặt sông phát ra từ chùa Thiên Mụ, xóa tan mọi phiền não, bộn bề của cuộc sống.
Chính những điều ấy, đã làm cho những ai xa quê cũng đều có cảm giác “hụt hẫng” bởi thiếu đi một thanh âm gì đó trong tâm hồn, lạc đi một nhịp của thời tuổi trẻ yên bình bên dòng Hương giang. Thời gian cứ thế qua đi, những dòng nước mát lành, trong xanh của sông Hương đổ ra cửa Eo như cuốn trôi biết bao hoài niệm về tuổi thơ.
Chẳng biết bao giờ tôi mới được quay về ngày xưa ấy nhưng trong thâm tâm, tôi luôn coi Hương giang là một mảnh ghép quan trọng trong cuộc đời mình.
Mẫu 3:
Sinh ra và lớn lên ở một làng quê nhỏ, tuổi thơ tôi đã gắn liền với con sông Hồng đỏ nặng phù sa.
Với những đường cong thật mềm, sông hiền hòa ấp ôm lấy làng tôi như một người mẹ dịu dàng che chở cho con cái. Chính vì vậy, người dân làng tôi ai cũng yêu, cũng mến và cũng nhớ con sông ấy thật nhiều, và bản thân tôi cũng vậy. Tôi nhớ lắm những buổi chiều sau khi đi chăn trâu về, được tắm mát dưới dòng sông cùng lũ bạn, rồi đứa nào đứa ấy đầu ướt như chuột lột, khuôn mặt lấm lem nhưng vẫn cười thật tươi. Rồi những buổi trưa hè vào mùa nước cạn, chúng tôi nô đùa dưới những bãi bồi không biết chán, nào là chơi chọi gà cỏ, nào là giấu dép, thậm chí, còn có cả những giọt nước mắt ngây thơ khi trốn mẹ đi chơi không chịu ngủ…
Chẳng những thế, tôi được lớn như ngày hôm nay cũng là nhờ con sông ấy, bố tôi ngày nào cũng lênh đênh trên sông nước, chở khách qua sông, nhớ những ngày vắng khách, cả đò, cả bến đều im lìm, vắng lặng như nỗi lòng của một người trụ cột gia đình đang ngóng trông một điều gì đấy. Mỗi buổi sáng đi học, tôi đạp chiếc xe cọc cạch nhưng vẫn vui tươi bởi sức sống mà dòng sông mang tới, hai bên bờ cỏ cây um tùm, xanh mướt, tiếng hò trên sông vang vọng cả một khoảng trời, cứ thế, dòng sông đi theo tôi như một người bạn thân đến trường suốt những năm tháng ấy.
Dù con sông chỉ là một vật vô tri, vô giác nhưng tôi vẫn luôn dành tình cảm đặc biệt cho nó và cất nó vào một góc khuất của trái tim, chỉ cần nhắc đến là lại sôi sục như cái màu đỏ phù sa mà con sông đang ôm vào lòng.