- Bài mẫu 1
Vườn nhà em trồng rất nhiều loài cây. Mỗi mùa lại có một thức. Nhưng có lẽ em thích nhất là cây dừa ở góc vườn bên bờ ao.
Thông báo: Giáo án, tài liệu miễn phí, và các giải đáp sự cố khi dạy online có tại Nhóm giáo viên 4.0 mọi người tham gia để tải tài liệu, giáo án, và kinh nghiệm giáo dục nhé!
Cây dừa này đã già lắm rồi, dễ phải đến ba chục tuổi, bố bảo nó được mang về từ khi bố còn nhỏ, và được ông trồng ở góc bờ ao. Ngày tháng qua đi cây lớn dần lên, mang theo những hương vị ngọt ngào quyến rũ.
Cây cao lắm, chắc phải cả chục mét. Thân cây vút lên tận trời xanh , vỏ cây màu nâu, dưới gốc xù xì những chiếc rẽ cắm sâu vào lòng đất hút những tinh hoa của đất ngày đêm nuôi dưỡng cho cây. Thân cây chia thành từng khoanh, mỗi khoanh càng lên cao càng nhỏ lại, thân bớt xù xì thô ráp, bớt mang những dấu tích của thời gian.
Hướng mắt lên cao, mới có thể thấy hết được vẻ đẹp của cây dừa. từ tàu lá đến những buồng quả. Tán lá của cây rộng như một chiếc ô khổng lồ được đan từ hàng mấy chục cái tàu lá. Tàu lá của cây rất lớn, phải dài đến mấy mét, với những chiếc lá nhỏ và dài, mọc đều nhau từ gốc đến tận ngọn lá. Tàu lá dừa như chiếc lược khổng lồ trải vào bầu trời xanh biêng biếc. Những chiếc lá ấy xanh mướt, mỗi khi ánh sáng mặt trời chiếu vào lại trở nên tỏa sáng lung linh. Mỗi khi trời có gió, những chiếc lá ấy xào xạc như có tiếng hát của riêng mình hòa chung vào tiếng hát của những loài chim, những âm thanh thật thanh bình yên ả giữa cánh đồng của vùng quê.
Từ nách bẹ, từng chùm hoa trắng muốt trổ ra rồi đậu thành quả, mỗi chùm có từ năm đến bảy quả, quả dừa lớn dần lên, tròn xoe to bằng trái bóng, màu xanh như những chiếc hồ lô bắt mắt. Từng chùm, từng chùm quả nằm trên nách bẹ như những đàn lợn con ngoan ngoãn nằm bên mẹ. Bao nhiêu tinh hoa, bao nhiêu ngọt lành, cây dừa dường như đều dành dụm chăm chút cho từng quả. Quả dừa là tinh hoa của đất, của nước, là vị ngọt của những gì cây chút chiu từ trong lòng đất, giống như tình cảm của mẹ dành cho con. Khi quả dừa đã đủ lớn ông và bố em sẽ trèo lên chặt từng quả một đem xuống. Mỗi khi đi làm đồng về, bố mẹ bảo chỉ cần một cốc nước dừa sẽ cảm thấy người khỏe khoắn hơn nhiều. Cùi dừa được mang đi kho thịt là món ăn mà cả nhà em đều yêu thích.
Có lẽ sau này dù có đi xa đến trăm ngàn phương, được đi đến nhiều khu vườn, được thưởng thức vị ngon của hoa trái muôn phương thì em cũng sẽ không thể quên được vị ngọt cuả cây dừa nơi góc vườn như tình cảm của quê hương thân yêu.
2. bài mẫu 2
Ai cũng có một tuổi thơ để nhớ về. tuổi thơ ấy gắn liền với hình ảnh của quê hương thân yêu, của làng mạc, xóm thôn, với lũ trẻ chăn trâu cắt cỏ. Tôi yêu xóm nhỏ của mình, nơi đã chứng kiến sự lớn lên, trưởng thành của tôi cũng như bao bè bạn cùng trang lứa. Tôi và lũ bạn lớn lên trong sự bao bọc của con xóm nhỏ này, nơi có rặng dừa xanh xanh mang bao tâm tình của tuổi nhỏ.
Ai đi qua xóm tôi cũng vô cùng ấn tượng bởi hàng dừa xanh đều tăm tắp nằm bên đường, bên cạnh đó là xóm tôi, với những ngôi nhà mái ngói đỏ tươi. Hàng dừa là người bạn thân thiết của người dân quê tôi. Đã từ rất lâu rồi, hàng dừa vẫn đứng ở đó, cũng chẳng ai rõ nó đã đứng đó từ bao giờ, Hàng dừa đứng đó che chở, như bao bọc con xóm nhỏ, giống như người mẹ dang cánh tay rộng lớn của mình ra ôm lấy con vào lòng. Mọi sinh hoạt của quê tôi đều diễn ra dưới hàng dừa xanh ấy.
Hàng dừa mọc san sát một bên đường, thân cây cao phình to dưới gốc và thon gầy dần về phía ngọn cây. Thân cây lớn lắm, cả vòng tay người lớn chắc ôm cũng không xuể. Cây cao hơi cong cong về ngọn chứ không thẳng tắp như cây cau trong vườn của bà và cũng cao hơn rất nhiều. vỏ cây màu nâu sẫm, sần sùi, in hằn dấu vết của thời gian.
Tán cây to, tỏa rộng, tàu lá lớn. mỗi tàu lá phải có đến cả trăm chiếc lá, những chiếc lá dài xanh thẫm, mọc đều nhau trên tàu lá lớn. Tàu lá nhìn như chiếc lược khổng lồ chải vào làn mây chiều trắng tinh khôi trên nền trời xanh thẳm. mỗi khi nắng lên, ánh nắng chiếu vào làm cho tán cây mang một màu xanh mượt mà, lung linh như dát vàng. Lũ trẻ nhỏ chúng tôi hay rủ nhau ra rặng dừa mang những tàu lá khô rụng về cho bà đun bếp. rồi nhà ai có đám cưới, cứ vài anh thanh niên trèo lên ngọn cây cao mang những chiếc lá còn tươi xanh về để kết thành những chiếc cổng chào xinh xinh.
Từ những bẹ nách lá trên cao tít những chùm hoa trắng muốt trổ ra. Rồi hoa đậu thành quả, quả dừa be bé rồi to dần to dần, mỗi chùm năm bảy quả, những chùm quả lớn lên, nhìn như những chuỗi ngọc bội xanh long lanh quanh cổ dừa. Chắc ai trong chúng ta cũng từng xuýt xoa bởi vị ngon ngọt của nước dừa, hay vị mát lạnh khó quên của thạch dừa non. Và chúng tôi cũng vậy, tuổi thơ chúng tôi gắn liền với những món ăn ấy. Khi quả dừa lớn đến một độ nào đó, trong xóm, các bác và cả cha tôi cùng trèo lên chặt đem về. Sau mỗi buổi đi làm đồng về, mẹ thường hay bổ một quả lấy nước uống, chỉ cần một cốc nước dừa thì bao mệt mỏi cũng được xua tan. Tôi còn nhớ vị ngọt của những chiếc kẹo dừa ngày thơ bé hay cả những miếng mứt dừa ngày tết. Đó là những món ăn của quê hương tôi mà tụi trẻ con chúng tôi đều yêu thích. Các chị gái lớn hơn thường hay lấy phần cùi dừa già xay lấy dầu gội đầu, tóc ai cùng dày, cũng mượt. Khách xa về quê tôi cũng hay được gói dừa mang lên thành phố hay gói những túi mứt dừa đủ màu sắc đem đi muôn nơi.
Tôi yêu quê tôi. Yêu nhất là cái rặng dừa ấy, rặng dừa nghiêng nghiêng che chở cho xóm làng, rặng dừa gắn với tuổi thơ và gắn với cuộc sống của người dân làng tôi. Chúng tôi thường đem những tâm tình của mình gửi cả vào hàng dừa xanh. Hàng dừa gắn với niềm vui gắn với nỗi buồn của quê hương tôi. Mai này, dù có đi xa, chúng tôi vẫn sẽ nhớ về quê hương, vẫn nhớ về hàng dừa thân thuộc với những món ăn quen thuộc của tuổi thơ. Anh chị tôi lên thành phố học, mỗi lần về nhà vẫn mang theo túi mứt dừa như mang theo cả quê hương trên mỗi nẻo đường xa.