Bài văn mẫu 1
Tuổi thơ của em chứa biết bao những kỉ niệm đẹp. Những kỉ niệm đó được em xây dựng với nhiều người khác nhau. Nhưng có lẽ, kỉ niệm đẹp nhất và khó quên nhất đối với em đó chính là kỉ niệm của em với bạn.
Em sinh ra và lớn lên dưới sự chăm sóc của bố mẹ, sự bao bọc của thầy cô và sự thân thiện của bạn bè. Tuy nhiên, do một lần em mắc lỗi và em cảm thấy mặc cảm. Nên kể từ đó em trở nên khó gần, không cởi mở với bạn bè. Khi ấy, em không có một người bạn thân nào cả. Cả ngày em chỉ đi đến trường rồi đi về, em cũng chỉ nói một vài câu khi cần thiết thôi.
Và bạn lớp trưởng lớp em tên là Lan. Trái ngược với em, bạn ấy rất sôi nổi, nhiệt tình trong công việc. Bạn ấy thường xuyên đến chỗ em để bắt chuyện với em. Nhưng em chỉ trả lời một số câu hỏi cho có thôi. Em nghĩ: “Chắc cô nhờ nó đến để kèm mình đây mà”.
Sau đó, ngày nào cũng thế, Lan đến chỗ em nói chuyện với em. Thậm chí bạn ấy còn xin cô chuyển lên chỗ em ngồi. Em cũng không mấy quan tâm.
Một ngày, em cảm thấy mệt mỏi lắm. Em thấy đầu mình hơi nóng và chân tay rã rời không muốn làm gì cả. Cả ngày hôm đó em chẳng học được gì cả mà chỉ biết nằm ngủ thôi. Thấy thế, Lan quay sang hỏi: “Cậu có sao không?”. Em cũng vì mệt quá nên không trả lời.
Rồi khoảng 30 phút sau, bà nội em đến để đón em về. Trên đường bà đã kể là cô giáo gọi điện cho bố mẹ em báo là em bị ốm. Em nghĩ bụng chắc là Lan bảo với cô.
Tối hôm đó em sốt cao lắm. Ngày hôm sau em không đi học và em cứ nằm ngủ miên man. Đến ngày thứ 2, em đã đỡ hơn nhưng vẫn còn mệt. Rồi em nhớ ra là sắp đến kì thi cuối kì rồi, em không thể nghỉ học ở nhà được.
Mẹ chuẩn bị đồ để chở em đến trường. Khi ra đến cổng cũng vừa lúc đó Lan đến. Bạn ấy bảo với em: “Để tớ chở cậu đi học nhé”. Em đang trả lời Lan rằng em không cần vì mẹ em chở đi rồi thì mẹ bỗng ngắt lời em và nói: “Vậy thì cảm ơn cháu nhé. Cô cũng đang bận chút việc. Cháu giúp cô chở bạn đến lớp nhé”. Em biết là mẹ nói thế là muốn em gần gũi hơn với bạn bè. Sau đó, em đã đi đến trường với Lan.
Khi ra chơi bạn ấy đã giúp em học bài, hướng dẫn em làm bài tập. Em nhận được tình cảm, sự ấm áp mà bạn ấy dành cho em. Bạn ấy còn đề xuất với em là nếu muốn thì bạn ấy có thể đến nhà em để học nhóm.
Kể từ hôm đó, em và Lan trở nên thân thiết và trở thành người bạn tốt của nhau. Bạn ấy đã giúp em cởi mở hơn và gần gũi hơn với các bạn trong lớp. Những điều bạn ấy làm cho em sẽ không bao giờ em quên.
Thông báo: Giáo án, tài liệu miễn phí, và các giải đáp sự cố khi dạy online có tại Nhóm giáo viên 4.0 mọi người tham gia để tải tài liệu, giáo án, và kinh nghiệm giáo dục nhé!
Bài văn mẫu 2
Ai cũng có những kỉ niệm từ thuở ấu thơ với bạn bè của mình. Có những kỉ niệm vui và cũng có những kỉ niệm buồn. Em cũng vậy, em với bạn em có rất nhiều kỉ niệm với nhau. Nhưng để lại cho em dấu ấn mà không bao giờ em quên được đó là một lần làm bài kiểm tra.
Thu với em chơi với nhau từ hồi chúng em còn bé xíu. Ngày ngày chúng em qua nhà nhau chơi. Mọi người nhận xét rằng em và Thu chơi thân với nhau nhưng mỗi đứa một tính. Tính em thì láu cá, nghịch ngợm. Còn Thu là một người rất gần gũi, ấm áp. Em thấy Thu có suy nghĩ và hành động trưởng thành trước tuổi. Đó có thể là do bố Thu mất sớm nên Thu phải phụ mẹ chăm sóc hai em. Và bạn ấy bắt buộc phải trở nên chín chắn hơn.
Rồi dần dần chúng em đến tuổi đi học. Trùng hợp thay là hai đứa em học cùng một lớp suốt từ lớp Một đến bây giờ. Hai đứa lúc nào cũng xin cô ngồi cạnh nhau để cùng học và tâm sự với nhau những chuyện trên trời dưới biển.
Thu chăm chỉ lắm. Ngoài thời gian chăm sóc cho hai em, bạn ấy vẫn luôn dành thời gian học. Thỉnh thoảng vào những ngày nghỉ em rủ Thu sang nhà em chơi.
Hôm đó, cô giáo giao bài tập về nhà ôn và yêu cầu mai cô sẽ cho làm bài tương tự để kiểm tra lấy điểm. Mọi thứ không dừng lại ở đó. Tối hôm ấy, em mải xem trận bóng đá kéo dài gần 2 tiếng. Sau khi kết thúc trận đấu, em tắt tivi đi thì mới nhớ ra là có bài. Lúc đó đã khuya rồi nên em đã đi ngủ và không làm bài, ôn bài.
Hôm sau đến lớp đúng như đã hứa, cô cho làm bài kiểm tra. Em rất lo lắng vì mình đâu biết cách làm đâu. Thời gian trôi qua thật nhanh. Cuối cùng chỉ còn lại 10 phút nữa. Em không còn cách nào khác là quay sang chép bài Thu.
Đến chiều, cô đã chấm xong bài. Trước khi trả bài cho lớp, cô gọi tên em và Thu, cô hỏi: “Hai em chép bài nhau nên kết quả sai cũng giống nhau. Giờ cô cho tự nhận lỗi để cô trừ điểm bạn chép bài, hai là cả hai đều nhận 0 điểm”.
Thu đã đột nhiên đứng lên và nhận mình đã chép bài. Em nhìn Thu và vô cùng hối hận. Em xin lỗi Thu và bạn ấy đã mỉm cười, nói với em: “Không sao đâu mà”.
Đó là kí ức mà em luôn luôn khắc ghi trong suốt cuộc đời mình.