Bài Làm 1
Chắc hẳn chúng ta ai cũng đã từng mắc lỗi, và có những lỗi khiến ta khó quên. Tôi cũng vậy,có lẽ tôi không thể nào quên ngày hôm đó-ngày mà tôi đã mắc lỗi với người mà luôn yêu thương tôi đó chính là mẹ tôi.
Thông báo: Giáo án, tài liệu miễn phí, và các giải đáp sự cố khi dạy online có tại Nhóm giáo viên 4.0 mọi người tham gia để tải tài liệu, giáo án, và kinh nghiệm giáo dục nhé!
Kỳ nghỉ hè năm lớp 4, tôi được mẹ cho về quê chơi. Tôi rất háo hức và vui mừng. Khi về quê tôi cùng các bạn trong xóm thường rủ nhau đi chơi. Hôm ấy trời nắng nóng oi ả, mẹ tôi có dặn tôi rằng:
-“ Ăn cơm xong thì con phải đi ngủ trưa nha!”
Tôi ngoan ngoãn trả lời :
-“ Vâng ạ !”
Nhưng vì muốn được đi chơi nên tôi đã không nghe lời và đã trốn mẹ đi chơi. Thích thú với trò đấu gà ở quê, tôi và mấy đứa bạn đã rủ nhau ra cánh đồng mà ở đó những bờ ruộng có rất nhiều cây cỏ gà to và dài. Mặc nắng nóng , những đứa trẻ lớp 4 chúng tôi đã mải chơi hơn là nghe những lời dặn của mẹ. Trời đã ngả chiều , khi tôi về đến nhà trán tôi bỗng nóng bừng lên. Thấy vậy ,mẹ tôi đã rất giận và quát tôi :
-“ Sao con không nghe lời mẹ!”
Tôi run run không nói nên lời:
-“Con…con…”
Mặc dù mẹ đã nói tôi như vậy nhưng nhìn vào mắt mẹ tôi thấy được sự lo lắng của mẹ dành cho tôi khi tôi bị ốm. Mẹ đã khăn lạnh chườm lên trán cho tôi, rồi mẹ xuống bếp nấu cháo và sắc thuốc cho tôi uống.Nhận ra lỗi lầm của mình tôi cảm thấy rất ân hận. Tôi đã xin lỗi mẹ và hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa.
Chuyện đã qua thật lâu nhưng tôi vẫn nhớ mãi , và bài học rút ra cho tôi đến tận bây giờ là phải nghe lời dặn của mẹ bởi mẹ luôn là người quan tâm yêu thương chúng ta nhất. Tôi hứa sẽ học tập thật tốt ngoan ngoãn để không phụ lòng mong mỏi của mẹ. Và tôi cũng muốn nói với mẹ rằng : “ Mẹ ơi , con yêu mẹ rất nhiều!”.
Bài làm 2
Từng ấy năm được sinh ra, sống cùng gia của mình, được mẹ chăm lo cho những bữa ăn giấc ngủ nhưng không thể nào không có những việc làm có lỗi với mẹ. Tôi không phải là “ con nhà người ta” mà những người mẹ muốn. Tôi cũng đã có lỗi lầm không quên được đó là lần đầu tôi trốn học. Sau này nhớ lại đó cũng là một kí ức đáng nhớ với hai mẹ con tôi.
Tôi là một học sinh với học lực được cho là ổn về môn tính toán nhưng lại kém về môn tiếng anh. Khi bắt đầu kì nghỉ hè, mẹ tôi quyết định cho tôi đi học thêm tiếng anh ở một nơi khá xa nhà. Dù là vậy nhưng vì cô giáo dạy thêm tiếng anh được bố mẹ của bạn học sinh giỏi lớp tôi giới thiệu nên mẹ tôi vẫn quyết định cho tôi học. Theo lịch học, một tuần học một buổi chiều thứ năm và một buổi sáng chủ nhật.
Cứ mỗi tuần lại hai buổi mẹ sẽ đưa tôi đi học và đón tôi về khi tan học. Nhưng vào buổi chiều thứ năm hôm đó do bố mẹ tôi đều phải đi họp đột suất nên có bảo tôi nhờ bạn cùng học với tôi chở cùng đi học thêm. Tôi đồng ý tự đi học nhưng trong đầu tôi bắt đầu có suy nghĩ trốn học vì hôm đó trường có tổ chức giải đá bóng mà tôi rất muốn xem nhưng lại tiếc nuối vì vướng học thêm. Tôi đã nghĩ : “ hay là nghỉ một buổi học đi xem nhỉ ? Dù gì hôm nay mẹ cũng không đưa đi chắc mẹ không biết đâu”. Và tôi đã quyết định trốn học.
Khi bạn tôi gọi điện bảo rằng đến đón thì tôi lại bảo bạn tôi đã xin nghỉ buổi học đó để bạn không đón tôi. Và rồi cứ thế tôi trốn học và đi ra sân bóng xem được trận bóng đá của lớp tôi và lớp bên cạnh. Mải mê xem bóng đá, tôi quên bẫng đi đã quá giờ tan lớp học thêm. Khi tôi về nhà thấy mẹ tôi vẫn nói dối rằng nay cô cho bài tập làm lâu nên về trễ. Mẹ im lặng một lúc rồi bảo tôi: “ rửa tay đi rồi ăn cơm hôm nay có hai mẹ con ăn cơm thôi bố đi ăn sau buổi họp rồi”. Tôi cứ ngỡ rằng bữa trốn học này trót lọt nhưng bầu không khí này làm tôi suy nghĩ khác. Mẹ im lặng không hề hỏi han tôi về chuyện bài tập về nhà như mọi hôm. Điều này làm tôi lo lắng.
Sau bữa cơm, mẹ gọi tôi ra ngoài phòng khách và hỏi tôi: “hôm nay con đã đi đâu?” tôi nhận ra rằng mẹ đã biết việc tôi trốn học, tôi bất giác run lên không nói nên lời. Hóa ra do cô giáo không thấy tôi đi học nên đã gọi mẹ tôi. Không thấy tôi trả lời mẹ tôi không nói gì thêm mà đi vào phòng. Tôi biết mẹ đã rất buồn vì tôi.
Một lát sau, tôi chạy vào phòng mẹ nói rõ sự việc và xin lỗi mẹ. Mẹ đã không mắng tôi mà chỉ nói rằng: “ mẹ buồn khi con trốn học nhưng con cũng đã biết lỗi của mình và thành thật với mẹ. Mẹ sẽ tha thứ cho con nhưng mẹ không mong điều này xảy ra”. Tôi ôm lấy mẹ và khóc trong đầu tôi lúc đó đã hứa với bản thân rằng đó sẽ là lần cuối tôi làm vậy. Kể từ sau chuyện xảy ra, mẹ không đưa đón tôi đi học mà thay vào đó tôi đã tự đi xe đạp của mình đi học thêm. Đó có thể là mẹ đã tin lời tôi hứa không tái phạm mà làm vậy.
Bây giờ nhớ lại tôi vẫn thấy có lỗi với mẹ về chuyện đó. Đến sau đó mới biết rằng hôm đó vì nghe tin tôi không đến lớp học mà mẹ đã bỏ lỡ việc của mình đi tìm tôi nữa. Quả thật sự bao dung của mẹ khi đó là động lực cho tôi cố gắng phấn đấu trở thành người trung thực và để câu chuyện này là lần mắc lỗi duy nhất của tôi.